'..Một mai qua cơn mê,
Xa cuộc đời bềnh bồng
Tôi lại về bên em..'
Đầu óc trở nên mụ mị, có một cái gì đó tắc ở cổ họng.
Nó không thể tiêu hóa những thứ đang hiện trên màn hình nữa. Tâm trí đã mệt và bắt đầu phản ứng, nó cần được xả hơi.
Ngay lập tức, nó gập máy đứng dậy.
Đi ngang qua phòng khách, bố mẹ và mấy đứa trẻ vẫn ngủ ngon lành. Nằm yên, và đang chìm vào một thế giới riêng nào đó.
Mở 2 lớp cửa mới ra được bên ngoài, nó thoáng thấy một sự bực bội khe khẽ len trong tâm trí. "Ở vùng quê này vào ban ngày đâu cần phải cẩn thận như vậy."
Bước ra ngoài, nó định bụng bước qua quán cafe đối diện nhưng khựng lại.
Trong đầu lóe lên một hình ảnh khác. À, quán cô Út Tí. Ngay trước trường tiểu học hồi đó, cách vài bước chân.
Nhớ trước cửa quán là cây si rợp bóng mát.
Đúng thứ nó đang cần.
Ngay lập tức nó rảo bước.
Đi dưới cái nắng lúc 3h chiều của miền biển, bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây, nó cảm thấy như ánh sáng và sức nóng đi thẳng vào người. Xua tan sự mụ mị và thổi một luồng sinh khí đổ đầy cơ thể & tâm trí.
Hít một hơi dài, nó biết rất rõ một phần của tôi được nắng gió nơi này tạo nên.
Vô quán gọi một ly phê sữa của cô Út.
Rồi khi cô đã nhận ra thằng nhóc năm xưa hay lăn lộn trên sân cỏ với con trai của mình, những câu chuyện về thằng Toàn tuôn ra không dứt.
Mới trước đó 10 phút, thế giới của nó thu gọn trong màn hình chỉ có tên miền, website. Bây giờ, nó đang được nghe một thế giới khác: cuộc đời hơn 10 năm của một người được rút gọn chỉ trong vài phút.
Cô Út kể về thế giới của con trai với tình yêu và sự tự hào lấp lánh trong ánh mắt.
Bỗng có một niềm vui nho nhỏ, giản dị len lỏi bên trong nó.
Ngả người vào lưng ghế, nó lặng lẽ ngồi nghe các bà các cô tám chuyện với nhau.
Thấy cuộc sống vẫn đang diễn ra xung quanh, bằng những câu chuyện giản đơn.
Bất chợt, nó thấy mãn nguyện với giây phút hiện tại.
Bình An, 24/12/2019.