Niềm vui đạp xe đi làm
Hôm vừa rồi tui thức khuya, lúc ngủ lại không đặt báo thức. Thành ra sáng dậy trễ. Thời gian không còn nhiều, nên tui phi xe máy đi làm, không đạp xe như mọi hôm.
Tui nhận ra mình có một chút sự tiếc nuối. Tiếc vì bỏ lỡ một niềm vui trong ngày, và bỏ lỡ một vài thứ hay ho mà chuyện đạp xe mang lại.
Cũng nhờ vậy mà tui thấy rõ sự yêu thích với chuyện đạp xe đi làm đã lớn lên nhiều.
Tui bắt đầu đạp xe đi làm đã được ba tuần. Từ nhà tới công ty là mười sáu cây. Vị chi trung bình tui đạp hơn ba chục cây số đi đi về về.
Anh em trong công ty thấy tui đạp xe đi làm xa, mới đầu tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh em hay nói là rèn luyện chăm thế, chịu khó thế, nỗ lực thế.. tui xin cảm ơn những lời khen đó.
Tuy nhiên, sự thật thì không như lời khen ngợi của anh em trong công ty. Tui xin được đính chính những lời khen mà anh em trong công ty dành cho mình.
Thật ra là tui không hề kỷ luật, nỗ lực hay có ý chí quyết tâm cao độ. Không phải tui khiêm tốn đâu, mà tui không cảm thấy những phẩm chất đó trong chuyện đạp xe đi làm của mình.
Nếu tui không kỷ luật, không nỗ lực, cũng không có ý chí quyết tâm cao độ, vậy thì điều gì đã khiến tôi đạp xe mười sáu cây đi làm?
Bởi vì tui cảm thấy đang được làm một chuyện mang lại rất nhiều niềm vui và lợi ích, nên tui làm một cách tự nhiên. Vậy thôi à.
Nếu có sự nỗ lực, đó là hôm mượn được xe đạp của Kim Mao Sư Dung rồi chạy về nhà. Chạy mười sáu cây về đến nhà, tui nghĩ: "cũng bình thường mà ta, có vẻ còn vui hơn đi xe máy".
Sau hôm đó, mỗi lần được đạp xe đi làm là một lần vui. Một ngày đạp đi đạp về tii bỏ ống heo được hai lần vui.
Đối với tui đạp xe đi làm có nhiều niềm vui lắm. Để kể cho nghe.
Niềm vui đầu tiên: cơ thể này thật là kỳ diệu
Cảm giác cơ thể được vận động một cách vừa phải rất đã.
Kế đến là thấy sự phối hợp kỳ diệu của cơ thể để lách xe qua những giao lộ hay chỗ đông đúc.
Như là nhả líp, lên líp liên tục để dễ bứt tốc vượt lên trước. Cả hai tay lúc thì cùng bóp phanh, lúc thì phối hợp trước sau, để "nhường" xe máy, ô tô.
Chân lúc nhấn bàn đạp hết cỡ để vượt lên, lúc ráng giữ thăng bằng để không chống chân xuống đất. Phần vì làm biếng chống chân, phần vì muốn làm màu. 🫢 Nói chơi đó, tui tập giữ thăng bằng.
Mắt liên tục quan sát phía trước, đầu tính toán các khả năng có thể xảy ra, để tìm ra ngách để vượt lên.
Cảm giác lúc đó đã lắm. Đó là một sự phấn khích khi thấy cơ vi diệu như vậy. Một cỗ máy đang vận hành một cách nhịp nhàng với nhau để tính toán → ra quyết định → hành động trong tích tắc.
Khi đạp xe, tui hay có cảm giác quá sức may mắn vì cơ thể này vẫn đang lành lặn và khỏe mạnh, sức khỏe ổn cho phép tui đạp mười sáu cây số một cách bình thường, không mệt mỏi. Có rất nhiều người muốn một điều đơn giản như vậy mà đâu có được.
Tự nhiên thấy đủ đầy và biết ơn vô cùng. Hạnh phúc là đây chứ đi đâu xa kiếm tìm nữa.
Tui hỏi bạn điều này: nếu một việc nào đó làm cho bạn thấy đủ đầy, may mắn, biết ơn và hạnh phúc bất cứ khi nào bạn thực hiện, bạn có thấy áp lực khi làm không? Hay bên trong bạn rất muốn làm điều đó?
Niềm vui thứ 2: được đất trời nuôi dưỡng
Đồ đạp xe thì không dài như quần áo đi làm. Quần thì ngắn qua đầu gối một chút. Áo thì tay ngắn. Nhờ vậy mà cơ thể tui được tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời, với gió. Cảm giác vừa nong nóng của nắng, vừa man mát của gió tạt vào rất thích. Thấy cơ thể đang được nhúng vào thiên nhiên, được nạp năng lượng từ nắng gió.
💡 Khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, cơ thể sẽ sản sinh serotonin, một loại hormone giúp điều hòa tâm trạng.
Thấy mình đang được tiếp nhận năng lượng từ đất trời, đó là một sự kết nối sâu sắc.
Bằng cách thần kì nào đó của tự nhiên, bất chấp tui có hiểu hay không hiểu, tui có thích hay không thích, muốn hay không muốn thì cơ thể này vẫn đang được nạp năng lượng từ Đất Mẹ, Mặt Trời và vũ trụ mỗi giây mỗi phút.
Sự kết nối đó có cơ sở khoa học đàng hoàng, không phải là do tui "bay" quá rồi tưởng tượng ra đâu. 😆
Chỗ này thì tui lan man một tí, xin chia sẻ kiến thức tui cóp nhặt được từ loạt phim tài liệu Our Universe trên Netflix. Loạt phim tài liệu này được idol của tui là bác Morgan Freeman lồng tiếng. Đối với tui thì thiệt là hết nước chấm.
Truy ngược về 13 tỉ năm trước, thời điểm xảy ra vụ nổ Big Bang, không có bất cứ một nguyên tử nào trong cơ thể của các sinh vật sống trên Trái Đất và các nguyên tử của các vì sao, các mặt trời, các thiên hà là không xuất hiện cùng thời điểm đó. Con người chúng ta, tất cả các dạng sống trên Trái Đất, các mặt trời, thiên hà.. suy cho cùng đều có chung nguồn gốc từ vụ nổ cách đây 13 tỉ năm.
Có những khoảnh khắc, tui cảm nhận mình không chỉ là đứa con của cha mẹ, mà còn là một đứa con của đất trời. Tui không chỉ được cha mẹ, bạn bè, cộng đồng nuôi dưỡng, mà còn được đất trời nuôi dưỡng.
Nếu lúc nào tui cũng ý thức sâu sắc về việc này, có thể nào thấy cô độc và lẻ loi được không?
Niềm vui thứ 3: bỏ ống heo mục tiêu
Tui tin vào chuyện đều đặn mỗi ngày một ít, góp gió thành bão, kiến tha lâu đầy tổ.
Mỗi ngày mà đạp xe như vậy, ngoài những niềm vui kể trên, tui còn đang bỏ ống heo cho mục tiêu năm sau hoàn thành một cuộc thi triathlon (ba môn phối hợp bơi - đạp - chạy) tổng cự ly 70.3km đầu tiên trong đời.
Tui biết chỉ dừng ở mức này chưa đủ. Tuy nhiên mỗi ngày đều làm, thì ít nhất mỗi ngày tui đều hướng về mục tiêu. Đó là những bậc thang nhỏ mà vững chắc, để tui tiếp tục tiến về phía trước.
Còn chuyện tập luyện đạp xe bài bản hơn cho triathlon, chắc chắc sẽ có sau khi tui hoàn thành mục tiêu chạy 42k vào tháng 8 này.
Chuyện có hoàn thành được cuộc thi triathlon lần đầu tiên tham dự hay không, thiệt tình thời điểm này tui chưa đủ tự tin. Có phần bơi biển 1.9k, đã bơi 1.9k rồi mà còn ở biển. Thời điểm hiện tại, tui chưa sắp xếp được thời gian để tập luyện thêm môn bơi. Nên chưa đủ tự tin là thế.
Nói thì nói vậy, đó không phải là chuyện tui quan tâm quá nhiều. Mỗi ngày có những niềm vui tự tạo, thấy mình làm một chút hướng đến mục tiêu là đủ hạnh phúc rồi.
💡 Mỗi khi bạn hoàn thành một công việc tự cam kết với bản thân, như dọn phòng, đọc 1 trang sách, hay đạp xe đi làm như tui, cơ thể sẽ tiết ra hormone dopamine.
Dopamine được gọi là hormone phần thưởng, vì nó mang lại cảm giác dễ chịu và tâm trí mong muốn được lặp lại cảm giác đó.
Niềm vui thứ 4: tranh thủ thời gian học gì đó
Thời gian đạp xe từ nhà đến công ty tầm 45 - 55 phút.
Tui tận dụng thời gian đó để nghe podcast, nghe sách nói. Nghe trên đường, lại còn đạp xe nữa thì không thể nào chất lượng bằng đọc sách. Nhưng mà, méo mó có hơn không. Nghe một lần chưa vô, thì nghe nhiều lần.
Tính ra mỗi ngày tui tranh thủ được hơn một tiếng để nạp thêm kiến thức.
Một lần nữa, kiến tha lâu đầy tổ, góp gió thành bão. Tui thấy vui vì chuyện mình xoay sở cách này cách kia để vun bồi kiến thức cho bản thân mỗi ngày.
Kết quả đến đâu thì chưa biết, trước mắt tui thấy có trách nhiệm với sự phát triển của bản thân. Với tui, đó là một sự khích lệ và niềm vui không nhỏ.
Niềm vui thứ 5: bắt đầu ngày làm việc bằng hai điều tuyệt vời
Đạp đến công ty, lên tắm một cái, thay bộ đồ đi làm. Thấy thiệt là tươi tỉnh, sảng khoái và tràn đầy năng lượng tích cực.
💡 Cảm giác tích cực, phấn chấn sau một hoạt động thể chất là do sự tác động của hormone endorphins.
Bắt đầu một ngày làm việc với trạng thái thể chất và tinh thần sung mãn là sự tuyệt vời đầu tiên.
Bắt đầu một ngày làm việc bằng một chiến thắng nhỏ, đã hoàn thành một việc có ích cho bản thân là sự tuyệt vời thứ hai.
Nếu một việc làm mang lại cho bạn 2 điều tuyệt vời như trên, bạn có cần tới kỷ luật để thực hiện không? Hay bạn sẽ mong muốn được làm việc đó mỗi ngày?
Kết
Kể 5 niềm vui như vậy cũng được rồi.
Tóm gọn điều tui muốn gửi gắm trong bài này: thứ khiến tui mỗi ngày đạp xe mười sáu cây số đi làm rồi đạp về, không phải là sự nỗ lực, không phải là sự cố gắng, cũng không phải tui tự ép mình vào kỷ luật. Mà vì có nhiều niềm vui, có nhiều sự lợi lạc.
Nếu không thấy vui, mà chỉ có lý trí thấy đây là việc nên làm, rồi ép mình vào kỷ luật, chắc được ba ngày là tui quăng xe đạp qua một bên.
Tui học cách để yêu việc đang làm, để có niềm vui và sự thưởng thức ngay trong hiện tại. Chứ không và cũng không muốn sử dụng lý trí để ép mình vào kỷ luật hòng đạt được một thứ gì đó trong tương lai.
Chơi như vậy tui chơi nhiều rồi, mà thấy không có bền.
Nên cứ phải vui trước đã.
Vậy nhen. 😘
Tham khảo
Những cảm giác tích cực sau một hoạt động thể chất đến từ 3/4 loại hormones: dopamine, serotonin, endorphin. Thiếu mỗi oxytoxin, hormone được kích hoạt khi bạn kết nối và thân mật với đối tượng khác như bố mẹ, người yêu, bạn bè, thú cưng. Nếu bạn chơi thể thao đồng đội như đá bóng, cầu lông, hoặc chạy bộ nhóm, hormone oxytoxin cũng sẽ được kích hoạt đấy nhé.
Thấy vận động lợi lạc ghê chưa?
Bạn có thể tham khảo 2 bài viết dưới đây để tìm hiểu 4 loại hormones tác động lớn đến tâm trạng của bạn, và có cách để kích hoạt nó lên. Cũng là cách để tạo ra những niềm vui sống lành mạnh.
Bạn nghĩ gì về bài viết? Hãy comment cho mình biết suy nghĩ của bạn nhé.
Nếu thấy hay và thấy ai đó cần, hãy gửi cho họ nhé. Cảm ơn bạn! ❤️🔥